Bà tôi sống ở quê, bà có nuôi 1 con chó, suốt ngày nó lẽo đẽo theo sau bà. Đợt vừa rồi bà trở ốm, 1 phần cũng là do tuổi già sức yếu nên bệnh tình thêm nặng. Sau khi bà ốm nằm liệt giường thì con chó của bà cũng nằm dưới giường và nó trở nên trầm lặng, có lẽ nó hiểu được chuyện gì đang xẩy ra.
Rồi chuyện gì tới cũng phải tới, bà mất đi, hôm làm tang lễ thì con chó cứ nằm dưới quan tài, mọi người cho ăn gì cũng không ăn, nó cứ nằm đó, không muốn rời xa bà tý nào..
Sau khi mọi người đưa tiễn bà thì nó đã ngồi dậy và khóc rất nhiều, nước mắt chảy liên hồi …
Nhiều khi tôi nghĩ nó không chỉ là chó, nó giống 1 đứa trẻ hiểu chuyện, nó biết hết mặc dù không nói gì. Gia đình tôi ôm nó vào lòng và hứa sẽ thay bà chăm sóc cho nó thật tốt….